Điều xứng đáng quý nhất ở Xuân Quỳnh với thơ Xuân Quỳnh là việc thành thật khôn xiết thành thật, thật thà trong quan tiền hệ chúng ta bè, với xã hội và cả tình yêu. Chị không quanh co không giấu diếm một điều gì. Mỗi cái thơ, mỗi trang thơ đều phơi bày một tình cảm, một để ý đến của chị. Chỉ cần qua thơ ta biết hơi kĩ đời tư của chị. Thành thật, đây là cốt lõi thơ Xuân Quỳnh – Võ Văn Trực

*

Nhà thơ Xuân Quỳnh, giữa những nữ thi sĩ gồm một hồn thơ khôn xiết dào dạt và chứa chan cảm xúc, khiến bất cứ ai đọc qua cửa nhà của bà thì đều buộc phải khắc khoải nghẹn ngào. Sau đó là những bài xích thơ hay độc nhất vô nhị của cô bé thi sĩ đã sở hữu trọn trái tim của độc giả

1. Sóng

Dữ dội với dịu êmỒn ào cùng lặng lẽSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm thấy tận bể

Ôi bé sóng ngày xưaVà ngày tiếp theo vẫn thếNỗi mơ ước tình yêuBồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bểEm suy nghĩ về anh, emEm suy nghĩ về biển cả lớnTừ chỗ nào sóng lên?

Sóng ban đầu từ gióGió ban đầu từ đâu?Em cũng trù trừ nữaKhi làm sao ta yêu thương nhau

Con sóng dưới lòng sâuCon sóng xung quanh nướcÔi con sóng ghi nhớ bờNgày tối không ngủ đượcLòng em nhớ cho anhCả vào mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi như thế nào em cũng nghĩHướng về anh – một phương

Ở xung quanh kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon nào chẳng tới bờDù muôn vời biện pháp trở

Cuộc đời tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển lớn kia dẫu rộngMây vẫn bay về xa

Làm sao được rã raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển to tình yêuĐể ngàn năm còn vỗ.

Bạn đang xem: Những bài thơ tình hay nhất của nhà thơ xuân diệu

Sóng là 1 trong những bài xích thơ hay duy nhất của Xuân Quỳnh, nói về xúc cảm của cô gái khi yêu, lúc mãnh liệt dịp lại trầm ấm. Một tình yêu thực tâm vĩnh cửu lại khôn cùng cao thượng. Xúc cảm của Sóng đem về khiến bất cứ người nào cũng phải nghẹn ngào như thấy chính bạn dạng thân mình trong số những vần thơ.

2. Cỏ Dại

“Cỏ ngớ ngẩn quen nắng nóng mưaLàm sao cơ mà giết đượcTới mùa nước dângCỏ thường xuyên ngập trướcSau ngày nước rútCỏ mọc đầu tiên”

Câu thơ làm sao trong ý nghĩ về vụt lênKhi tôi cách giữa một rừng cỏ dạiKhông đơn vị cửa. Không bóng cây. Tim lốiCứ cường hào rẽ cỏ nhưng đi.

Người dân quân tì súng lắng ngheBài hát nói về khu vườn cửa đầy tráiAnh tự dưng nghĩ mang đến một vùng cỏ dạiNỗi nhớ đầu anh nhớ quê anh

Mảnh đạn bom và hóa học lân tinhĐã phá sạch không còn chi nữaChỉ tất cả sắt chỉ còn có lửaVà cuối cùng còn tồn tại đất nhưng thôi

Thù trong tâm địa và cây súng bên trên vaiCùng bạn bè anh trở về thôn cũAnh nhận biết trước tiên là cỏSự sinh sống đầu anh gặp mặt ở quê hương

Có một lần anh tìm đến bà conKhi xúm xít xung quanh anh thăm hỏiGiữa mẩu chuyện có vấn đề này đau nhói:- Đất quê bản thân cỏ đã mọc lên chưa?

Trong cuộc sống bình yên ổn tựa nghìn xưaGần gũi nhất vẫn chính là cây lúaTrưa nắng và nóng khát mong về sân vườn quảLúc xa công ty nhớ một dáng vẻ mâyMột chiếc sông, ngọn núi, rừng câyMột làn khói, một mùi thơm trong gió...

Có mấy ai ghi nhớ về ngọn cỏMọc vô tình bên trên lối ta điDẫu nhỏ nhoi không xứng đáng nhớ làm chiKhông nghĩ cho nhưng mà lại vẫn có.

Xem thêm: Xem Phim Tiệm Bánh Hoàng Tử Bé 2, Tiệm Bánh Hoàng Tử Bé

Thơ Xuân Quỳnh không chỉ là là số đông dòng thơ tình lãng mạn, ngơi nghỉ một không gian trong trái tim nhà thơ vẫn đang còn tình yêu giành cho quê hương đất nước, cho mảnh đất dạt dào mùi hương lúa này. “Cỏ dại” là một trong những bài thơ viết về nỗi ghi nhớ quê hương giản dị và đơn giản với đầy đủ hình hình ảnh dòng sông, ngọn núi... đã lấn vào tuổi thơ của mỗi người.

3. Thuyền với biển

Em đã kể anh ngheChuyện phi thuyền và biển:

“Từ ngày làm sao chẳng biếtThuyền nghe lời biển lớn khơiCánh hải âu, sóng biếcĐưa thuyền đi muôn nơi

Lòng thuyền nhiều khát vọngVà tình biển bao laThuyền đi hoài ko mỏiBiển vẫn xa... Còn xa

Những đêm trăng hiền từBiển như cô gái nhỏThầm thì gửi chổ chính giữa tưQuanh mạn thuyền sóng vỗ

Cũng bao gồm khi vô cớBiển ồ ạt xô thuyền(Vì tình cảm muôn thuởCó bao giờ đứng yên?)

Chỉ bao gồm thuyền new hiểuBiển bát ngát nhường nàoChỉ có biển new biếtThuyền đi đâu, về đâu

Những ngày không chạm mặt nhauBiển bội bạc đầu yêu quý nhớNhững ngày không chạm mặt nhauLòng thuyền nhức - rạn vỡ

Nếu từ bỏ giã thuyền rồiBiển chỉ từ sóng gió”Nếu buộc phải cách xa anhEm chỉ với bão tố

Mượn hình hình ảnh thuyền và hải dương để nói tới tình yêu lứa đôi không thể tách bóc rời. Thuyền và đại dương sinh ra để giành riêng cho nhau, như anh và em là một trong những đôi trời định. Cả hai hiểu rõ sâu xa nhau, đính thêm bó và tồn tại vị nhau. Thú vui của fan này chính là sự cố gắng nỗ lực của fan còn lại.

4. Từ hát

Chả ngây ngô gì em ước nó bởi vàngTrái tim em, anh đã từng có lần biết đấyAnh là fan coi thường xuyên của cảiNên nếu đề nghị anh phân phối nó đi ngay

Em cũng không hy vọng nó kiểu như mặt trờiVì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuốngLại mình anh với đêm dài câm lặngMà lòng anh xa biện pháp với lòng em

Em trở về đúng nghĩa trái timBiết làm sống hầu hết hồng ước đã chếtBiết rước lại rất nhiều gì đã mấtBiết rút gần khoảng cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-emBiết khao khát hầu như điều anh mơ ướcBiết xúc động trải qua nhiều nhận thứcBiết yêu anh và biết được anh yêu

Mùa thu nay sao bão giông nhiềuNhững cửa sổ con tàu chẳng đóngDải đồng hoang và đại ngàn về tối sẫmEm lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lúng túng trước xa tắp con đường mìnhTrái tim đập đầy đủ điều quan yếu nóiTrái tim đập cảm giác cồn cào cơn đóiNgọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em về bên đúng nghĩa trái-tim-emLà tiết thịt, đời thường ai chẳng cóCũng ngừng đập lúc cuộc đời không hề nữaNhưng biết yêu thương anh cả khi bị tiêu diệt đi rồi

Xuân Quỳnh trở về với đúng con bạn thật của mình, không yêu anh bởi quyền sang phú quý, bằng lá ngọc cành vàng, mà chỉ yêu thương anh bởi chính trái tim nhỏ bé nhưng đập đầy mãnh liệt, đầy trở trăn. Trái tim anh với anh hòa và một nhịp. Sự mãi sau của tín đồ này nối sát với sự sống của bạn kia. Một tình cảm mãnh liệt cùng đầy sự chân thành.

5. Thơ tình cuối mùa thu

Cuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi thuộc láMùa thu ra biển cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu vào hoa cúcChỉ còn anh cùng em

Chỉ còn anh và emLà của ngày thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao cồn cả:Lối đi quen bỗng lạCỏ lật theo hướng mâyĐêm về sương ướt máHơi rét mướt qua bàn tay

Tình ta như hàng câyĐã qua mùa gió bãoTình ta như cái sôngĐã yên ổn ngày thác lũ

Thời gian như thể gióMùa đi cùng tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh cùng em

Chỉ còn anh với emCùng tình yêu nghỉ ngơi lại...- tề bao tình nhân mớiĐi qua thuộc heo may

Bài thơ khẳng định cho sự tồn tại bất diệt của tình yêu, dẫu trải qua sự bào mòn quyết liệt của thời gian, cho dù trải qua phần đa bão tố đầy biến đổi động, tình yêu của anh ý và em luôn còn đó, như 1 sự bằng chứng cho sự trường tồn của tình yêu.

Thơ của Xuân Quỳnh là địa phân tử của tình yêu, khi trong sạch ngây thơ, khi lại dạt vào mãnh liệt. Dẫu có biến đổi song kia vẫn là 1 hồn thơ ấm áp, luôn luôn khắc khoải trở trăn trước cuộc đời. Bà là một trong những nhà thơ đã chuyển văn học nước ta lên một tầm cao mới.