Vô tình, tôi đọc được câu thơ quen thuộc ấy trên mạng xã hội.

Bạn đang xem: Người đâu gặp gỡ làm chi trăm năm biết có duyên gì hay không

Xa nhưng mà gần.

Lạ nhưng mà quen.

Chợt giật mình, ừ, nghĩ sao nhưng đúng quá. Đúng với bản thân hiện tại.

Chị gọi điện thời điểm trưa, tôi cười cùng kể lại cho chị nghe câu chuyện đã khiến tôi suy nghĩ bao ngày. Chị buông lời.. Thế đấy, trớ trêu chưa, người cần bản thân thì mình quay đi, người dửng dưng thì mình lại tới..


Lại một bữa, Bầu nói với tôi.. Tình cảm xuất hiện khi cùng ăn ở làm cho việc với nhau, chỉ là cảm nắng. Sau khoản thời gian về, nếu không duy trì được, sẽ mất đi cấp tốc lắm..

Ừ đúng..! Chẳng biết anh gồm thật lòng với tôi, hay, đó chỉ là dòng cảm nắng nhẹ nhàng, nháng qua, đến rồi đi nhanh chóng, nhưng,nghe những lời ấy cũng đủ khiến tim tôi chững lại, một khoảng. Đối với một đứa đã từng mất niềm tin vào tình yêu, thì mở lòng ra là chuyện chẳng hề dễ dàng. Nhưng ko hiểu sao, ở anh bao gồm một cảm giác bình yên ngay từ lần đầu gặp mặt, để đến giờ, mặc dù anh đang là người gồm lỗi, thì tôi cũng vẫn không muốn trách anh.

Xem thêm: Dư Vị / 回味 ( Cặp Đôi Hoàn Hảo Tập 30(Phim Bộ Thái Lan Lồng Tiếng Việt Cực Hay)

Tôi- đã từng không còn tin rằng gồm tình yêu thương thực sự tồn tại trên đời. Trải qua nhì lần đổ vỡ, vụn nát, tôi không hề mảy may nghĩ đến màu sắc hồng vào tình yêu. Với ,cứ thế tự khép bản thân lại. Nhưng con tim và lý trí dường như chẳng bao giờ đồng điệu. Anh bước ngang cuộc đời, rồi mọi thứ lại đến , theo một lẽ tự nhiên......

Chúng tôi quen nhau trong một chuyến đi tình nguyện. Ngồi thuộc xe. Tôi mê say ngồi gần cửa sổ, vị sẽ được hướng tầm mắt ra xa quan sát, được ngắm chú ý nắng mưa bất chợt, nói chung là thoải mái. Cứ mỗi lần tôi ngồi vô hồn hững hờ , ko nói gì như thế, anh lại khẽ thì thầm vào tai, những điều cũng hâm dở chẳng kém tôi. Đôi lúc anh sẽ tựa vai tôi ngủ để mặc tôi ngồi,đôi khi công ty chúng tôi sẽ nói những thứ không đầu không cuối, hoặc tôi mệt lả rồi lại mượn vai anh ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.. Mọi thứ cứ đến nhẹ nhàng, tình cảm cũng theo đó nhưng len lỏi tới loại góc nhỏ gần cửa sổ bên trên xe ấy. Ngày kết thúc chuyến đi tình nguyện cũng là ngày anh công khai minh bạch nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ bé của tôi. Với tôi cười. Niềm vui tràn ngập.

Nhưng, hạnh phúc chưa đến được bao lâu, đã nhạt dần rồi sắp sửa đi mất. Anh bao gồm quá nhiều mối bận vai trung phong khác, có quá nhiều cô nàng theo đuổi, cả những người hiện tại tới những người con gái đã- từng - bước - qua - cuộc - đời- anh. Anh ko dứt khoát. Để vượt khứ và hiện tại đan xen lẫn lộn, tôi cũng chẳng thể kéo anh ra khỏi mớ bòng bong hỗn độn ấy. Cứ mỗi lần anh thủ thỉ lời xin lỗi rằng đã khiến tôi buồn nhiều bởi vì những người cũ của anh còn hay làm phiền tôi, thì thầm rằng anh sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện gấp rút để dành riêng trọn mọi thứ đến tôi,xin lỗi bởi vì anh vượt nhiều công việc buộc phải không thể vồ cập tôi nhiều, nhưng tôi thấy xót xa, đau đáu. Là một đứa con gái che giấu cảm xúc cực kì giỏi, phải dù trong tim có đang ngổn ngang dậy sóng, tôi vẫn mỉm cười để anh yên ổn tâm...


Nhưng, là con gái, ai chẳng buồn, chẳng thương, chẳng nhớ? Chỉ là, cảm xúc ngày càng bị giấu đi nhiều hơn sau mỗi chuyện xảy ra, tôi tận mắt chú ý thấy. Tôi vẫn cười, vẫn dịu dàng với anh như thế. Nhiều khi, vào khoảng lặng của riêng rẽ mình, tôi tự cười xót xa cùng thầm nghĩ: " Tại sao lại yêu anh?" . Và, nó tồn tại chỉ là câu hỏi " Tại sao" chẳng thể kiếm tìm được câu trả lời trả hảo...

Có những người gặp nhau nhờ duyên số. Tôi cùng anh, tôi luôn luôn tin rằng bao gồm một mối duyên nhất định. Điều giản đơn giải thích mang đến tất cả những nguyên nhân tại sao tôi vẫn dịu dàng với anh như thế, rằng bởi tôi luôn luôn cảm thấy an yên mỗi khi gần, mỗi thời gian anh tranh thủ giành thời gian ít ỏi của mình đến tôi, tranh thủ đưa đón, tranh thủ hẹn hò, tranh thủ yêu thương thương.... Cuộc sống của tôi bình lặng, nhưng anh thì khác, yêu cầu dường như mọi thứ đều gồm vẻ vội vàng... Và những mối duyên... Chỉ là duyên số gắn họ lại với nhau thôi, còn mọi thứ vẫn ý muốn manh lắm..! đàn ông chẳng dứt khoát, đàn bà thì lại luôn cố tỏ vẻ hững hờ..... Hơn một lần, tôi suy nghĩ tráng lệ về một quyết định rõ ràng. Với vẫn là ý chí chẳng thể thắng nổi bé tim. Cùng vẫn là do niềm tin của tôi dành cho anh còn đó....

Chờ anh, tuyệt tự bản thân đi tìm kiếm câu trả lời mang lại câu hỏi muôn đời ấy.....