"Tôi mang lại rằng Lý Đỗi Đỗi thích cô."


Lý Bồi Bồi ăn cánh gà nướng bên cạnh tôi nói, "Lần trước cô đứng dưới lầu, lúc cô cùng bạn học cũ gì đó nói chuyện phiếm, tôi nhìn thấy anh ta ôm tay đứng ở đầu hành lang, mặt mày bất thiện nhìn chằm chằm người bạn học cũ của cô rất lâu."

Tôi chấm xì dầu, đặt thịt lên trên kệ để nướng, liếc cô ấy một cái: "Trực giác của cô có bao giờ chính xác đâu, không tin."

Mặc dù Lý Bồi Bồi là em gái Lý Đỗi Đỗi, nhưng bởi vì hàng này mơ mơ hồ hồ, đến nên tôi chưa bao giờ tin tưởng trực giác của cô ấy.

Bạn đang xem: Cuộc sống tươi đẹp của tôi cửu lộ phi hương

Mặc dù... Bọn họ đều là Vampire.

"Tôi cũng cảm thấy Lý Đỗi Đỗi thích cô."

Nàng tiên cá Mỹ Mỹ đang nằm ườn bên cạnh, lấy một bé cá đã nướng bắt đầu ăn.

Xem thêm: Bản Đồ Thành Phố Can Tho - Bản Đồ Tp Cần Thơ Chi Tiết Mới Nhất 2021

Tôi ghét bỏ nhìn chằm chằm vào cô ta: "Mỹ Mỹ, Tiên cá các người cũng thích ăn cá?"

"Cá mập cũng ăn cá, sao cậu không hỏi nó tại sao?"

Nói rất hay, rất có đạo lý, trong lúc nhất thời tôi lại không đỡ được. Chỉ chém đại một câu: "Ăn ít một chút, nhìn cô béo thành như thế nào rồi, cá mập cũng không có vòng mông lớn như cô."

"Đừng có mà lạc đề." Cô ấy không phản ứng, miễn cưỡng đong đưa cái đuôi cá,

"Lần trước tôi nhìn thấy Lý Đỗi Đỗi ở trạm xe cộ buýt chờ cô rồi đó, hôm đó trời mưa, hắn còn đem cái ô màu đen của hắn mang đến cô. Chủ nhà chúng ta là ai? Là người có thể tùy tùy tiện tiện đối tốt với người khác?"

"Ừ, bình thường không đâm sau lưng người ta đã là quá tốt rồi, giờ còn đối tốt với cô? Mang mang đến cô cái ô?" Lý Bồi Bồi cắn một miếng thịt, vừa nhai vừa phụ họa lời Mỹ Mỹ nói, "Nếu như hắn không có ý với cô, vậy chẳng lẽ là hắn đổi tính? Cái xác suất này so với việc trời sập xuống còn thấp hơn một chút."

"Cho mượn ô là vì tôi không sở hữu ô a, hơn nữa khi đưa ô mang lại tôi xong, hắn lập tức đi ngay." Tôi giải thích, "Các người không cần suy nghĩ nhiều quá. Cả lầu trọ chỉ có nhì cô là bát quái nhiều chuyện nhất."

"Tôi... Tôi cũng cảm thấy chủ... Chủ nhà đại nhân thích cô."

Bên cạnh truyền đến giọng nói rụt rè của thiếu niên, tôi quay đầu nhìn lại, cậu bé người sói Ngọc Mễ đang cầm ngô nướng ngồi ở góc trong.

Mới nói có một câu, cả mặt thằng nhóc đã đã đỏ bừng, thấy tôi nhìn nó, lại càng thẹn thùng, cúi thấp đầu, Ngọc Mễ nắm chặt cái ngô, tiếng nói nhỏ như muỗi, lúng túng nhìn tôi, lúng túng nói: "Mọi người... Không phải vì gặp mặt tôi nên đến đây sao."

Đúng, tôi đến được đây là vì gặp phải sói con.

Vào đêm trăng tròn... Mặc dù đang ở trong thành phố Trùng Khánh toàn nhà cao tầng, hiếm lúc có thể nhìn thấy trăng sáng, nhưng điều này không ảnh hưởng tới sự hóa thân của tộc người sói.