Thể loạiTruyện dài
Tác giảNguyễn Nhật Ánh
NXBNXB Trẻ
CTy phát HànhNXB Trẻ
Số trang378
Ngày xuất bản12-2018
Giá bánFAHASA T I K I SHOPEE

I. Giới thiệu sách “Tôi thấy hoa đá quý trên cỏ xanh”

Tôi thấy hoa đá quý trên cỏ xanh là một tiểu thuyết dành đến thanh thiếu hụt niên trong phòng văn Nguyễn Nhật Ánh, xuất phiên bản lần đầu tại Việt Nam vào ngày 9 mon 12 năm 2010 bởi Nhà xuất phiên bản Trẻ, cùng với phần tranh minh họa do Đỗ Hoàng Tường thực hiện. Đây là một trong trong những truyện lâu năm của Nguyễn Nhật Ánh, ra đời sau “Đảo mộng mơ“ cùng trước “Lá phía bên trong lá“. 

Tác phẩm như một tập nhật ký xoay quanh cuộc sống thường ngày của hầu như đứa trẻ ở 1 vùng quê vn nghèo khó, nổi bật lên là thông điệp về tình anh em, tình thôn nghĩa xóm và những tâm tư nguyện vọng của tuổi new lớn. Theo Nguyễn Nhật Ánh, đây là lần thứ nhất ông chuyển vào truyện của bản thân mình những nhân đồ vật phản diện, đề ra vấn đề đạo đức nghề nghiệp như sự vô trọng điểm hay cái ác.

Bạn đang xem: Cốt truyện tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh

81 chương ngắn là 81 câu chuyện bé dại của phần đa đứa trẻ xẩy ra ở một ngôi làng: chuyện về bé cóc Cậu trời, chuyện ma, chuyện công chúa với hoàng tử, ở kề bên chuyện đói ăn, cháy nhà, lụt lội, Tôi thấy hoa tiến thưởng trên cỏ xanhhứa hẹn đem lại những điều thú vị với tất cả bạn đọc bé dại tuổi và tín đồ lớn bằng giọng văn vào sáng, hồn nhiên, đơn giản của con nít cùng những tình huyết thú vị, bất ngờ và cảm động trong suốt hơn 300 trang sách. Cuốn sách, chính vì như thế có sức ám ảnh, thu hút, lôi cuốn không thể quăng quật qua.

Nội dung

Câu chuyện là rất nhiều trang nhật ký về cuộc sống thường ngày và tâm tư nguyện vọng của cậu bé bỏng Thiều. Thiều sẽ là học viên lớp 7 sống ở một vùng quê nghèo, cùng với những người em trai tên Tường. Tường là một cậu bé dễ thương, hiền hậu lành, bao dung, rất thương mến anh trai và thích chơi đùa với khá nhiều loài động vật hoang dã gồm cả sâu bọ, rắn rết. Cậu bé nhỏ sống nội tâm, say mê đọc sách và khôn xiết say mê các câu chuyện cổ tích, đặc biệt là truyện Cóc tía, bởi vì vậy mà lại cậu nuôi nấng một con cóc dưới gầm giường và đặt tên cho nó là “Cu Cậu”. Trong khi đó Thiều vốn là một trong những người phía ngoại, hơi tinh quái, đã nhiều lần vô tình để em mình chịu đựng tai cất cánh vạ gió sau các trò nghịch phá do chính mình bày ra. Thiều cũng khá nhiều lần tỏ ra thanh mảnh hòi, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn vô cùng thương em bản thân và là một trong những người hào hiệp. Hai anh em Thiều với Tường thả hồn vào gần như trò chơi cảm xúc mạnh và những kỷ niệm kỷ niệm thời thơ ấu của các đứa trẻ xóm quê. Truyện cũng không ngừng mở rộng ra mối quan hệ giữa hai anh em và những người dân vào ngôi làng, gồm cả người thân của mình và những bạn làm việc cùng lớp. Tía của Thiều được mô tả là một người giảo hoạt với được dân làng thương mến nhưng hay nổi nóng và liên tục đánh đòn hai bạn bè vì các lý do, trong khi mẹ cậu tỏ ra nữ tính với những con hơn dù bà cũng không tránh khỏi bài toán trách mắng khi các con có tác dụng điều sai quấy.

Chú Đàn là em trai của cha Thiều, bị mất một tay do tai nạn đáng tiếc nhưng vẫn luôn luôn yêu đời với thường nhắc chuyện ma mang đến hai bằng hữu Thiều với Tường nghe. Tuy bị cụt mất một tay dẫu vậy chú Đàn lại chơi lũ ắc – tế bào – ni – ca cực kỳ hay. Nỗi buồn phiền duy tuyệt nhất của chú chắc hẳn rằng nằm ở chuyện tình nhiều trắc trở do cánh tay cụt gây ra. Chú Đàn yêu thương chị Vinh, một cô nàng cùng xóm với là bé của thầy Nhãn, thầy giáo nhà nhiệm lớp của Thiều, fan thầy cơ mà lúc nào cũng làm đến Thiều sợ chết khiếp. Vào lúc mở đầu câu chuyện, Thiều cảm giác thích một cô bạn cùng lớp ngồi quanh đó cậu tên là Xin. Xin tuyệt bị Thiều trêu chọc với từng gồm lần vô tình làm cho Thiều sạn mặt trước lớp. Một bàn sinh hoạt khác của Thiều là Sơn, lớn hơn cậu tía tuổi tuy thế học lực vô cùng yếu và yêu cầu ở lại lớp thường xuyên 3 năm liền. Sơn được diễn đạt là một đứa du côn, suốt cả ngày phá làng mạc phá xã và bao hàm cử chỉ và lời nói khiếm nhã, thô tục và thiếu tính tao nhã của tín đồ Việt. Về sau, Thiều nhận biết mình đã có tình cảm với Mận, là một cô bạn cùng lớp lớn hơn cậu một tuổi. Mận xinh xắn với ngây thơ nhưng mà học ko được tốt do phải âu yếm người phụ thân mắc bệnh, đang bị mẹ cô bé nhỏ giam trên gác nhà. Kín đáo này chỉ có Thiều và Tường biết, cùng hai bằng hữu đã phải loạn đả với tô chỉ để đảm bảo an toàn Mận trước những thủ đoạn đen tối.

Biến cố xẩy ra khi căn gác bên Mận bốc cháy, khiến ba nhỏ Mận bị bỏng đoán là đã chết cháy sau thời điểm người ta phát hiện nay ra tất cả xương lẫn trong đám tro. Chịu liền tiếp các cú sốc lớn, Mận sụp đổ về thể hóa học và ý thức hoàn toàn. Gia đình Thiều đã hỗ trợ Mận trong những lúc khó khăn nhất và đưa cô nhỏ xíu về ở chung với mình. Mận biết được tía mình còn sống và mẹ sẽ tiến hành thả vào một ngày ko xa. Tuy nhiên, sự thân thiết giữa Tường và Mận lại khiến cho cơn giận không nguôi trong trái tim Thiều tạo thêm theo ngày thàng trôi qua. Cậu đã không can chống khi nhỏ cóc Tường nuôi bị bắt đi làm việc thịt, điều mà khiến Thiều ray rứt mãi bởi chứng kiến nỗi buồn đau của Tường mặc dù cậu nhỏ bé không hề biết là vì anh mình tiếp tay. Mùa vây cánh đến, cả xóm Thiều chìm ngập trong nước, khi nước rút đi cùng để lại những hậu quả tiêu cực như đói kém, mất mùa, Thiều, Tường và Mận bắt đầu phát hiện ra chị Vinh với chú Đàn vẫn lập ra kế hoạch cùng mọi người trong nhà bỏ trốn để thoát khỏi sự phòng cấm của gia đình. Cùng lúc đó, sự nhỏ nhắn hòi với đố kỵ trong thâm tâm Thiều đã không ít đến mức trong một phút hiểu nhầm cậu đang vô tình khiến cho em trai mình bị mến nặng, tất yêu ngồi dậy được. Thiều càng ân hận hơn lúc nghe tới chính mồm Tường nhắc rằng người mà Mận thích đùa cùng chính là cậu.

Mận được bà mẹ đón đi tìm kiếm cha, trong những lúc Thiều sinh hoạt lại chìm trong nuối tiếc và gặm rứt mà lại tận tình quan tâm cho Tường. Cả hai bằng hữu đã giấu cha mẹ nguyên nhân thật sự gây ra cảnh ngộ rủi ro của Tường. Một hôm Thiều hoan hỉ khi thấy Tường đã ngồi dậy được và nghe em trai mình nói về một nàng công chúa không biết từ bỏ đâu đến đang trở thành nguồn đụng viên ý thức để Tường hồi phục. Quá hiếu kỳ, vào một lần vô tình phát hiển thị công chúa và lén lút dính theo, Thiều vô cùng bất ngờ khi biết nàng tiểu thư ấy thực tế là Nhi, con một bạn mổ lợn vào làng. Người làng lầm tưởng Nhi đã chết sau một vụ tai nạn thương tâm ba năm trước, dẫu vậy hóa ra cô nhỏ bé vẫn sống nhưng có vấn đề về thần kinh, khiến cho cô tự xem bản thân là công chúa và thân phụ mình là đức vua, bạn mà cũng vày thương con buộc phải đã giả vờ diễn trò thuộc cô bé. Thiều đề cập lại bí mật này với Tường từ bây giờ đã vùng lên được, cũng chính vì Tường với Nhi từng nghịch rất thân cùng với nhau. Sự tất tả được gặp gỡ lại Nhi thôi thúc Tường ra sức tập đi lại. Một ngày nọ hai bằng hữu nhìn thấy Nhi hiện giờ đang bị đám trẻ con trong xóm trêu chọc, Tường đã chạy hết sức bằng chủ yếu đôi chân mình đến đảm bảo Nhi, kỳ diệu nuốm nghĩa cử này khiến cô nhỏ xíu nhớ ra số đông chuyện và trở về bình thường.

II. Review “Tôi thấy hoa quà trên cỏ xanh”

*

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

1. Đánh giá chỉ từ Tiki.vn 

Ta bắt gặp trong Tôi Thấy Hoa xoàn Trên cỏ xanh một thế giới đấy bất ngờ và thi vị non trẻ với phần nhiều suy ngẫm đơn giản và giản dị thôi nhưng gần gũi đến lạ. Câu chuyện của Tôi Thấy Hoa vàng Trên Cỏ Xanh bao gồm chút này chút kia, để ai soi vào cũng thấy mình trong đó, dạng hình như lá thư tình đầu tiên của cu Thiều chẳng hạ ngây ngô với khờ khạo.

Nhưng Tôi Thấy Hoa rubi Trên Cỏ Xanh dường như không còn trong trẻo, thuần khiết trọn vẹn của một nhân loại tuổi thơ nữa. Cuốn sách nhỏ nhắn vẫn hồn hậu, dí dỏm, ngọt ngào và lắng đọng nhưng lại phảng phất nỗi buồn, về một người cha bệnh tật trốn công ty vì không muốn làm khổ vk con, về một người phụ thân khác giả làm cho vua bởi đứa con tâm âm thầm của ông luôn nghĩ bản thân là công chúa, Những bài học về luân lý, về tình người trở đi quay trở lại trong day dứt và nhớ tiếc nuối.

Tôi Thấy Hoa đá quý Trên Cỏ Xanh và ngọt ngào nhẹ nhàng trong tâm địa tưởng để rồi ai đã lỡ phát âm rồi mà ước ao quên đi thì thật khó.

2. Nhận xét sách “Tôi thấy hoa tiến thưởng trên cỏ xanh” của chúng ta Phuong Bize

Giữa con cóc tía và cô tiên xanh thì mình thích con cóc tía hơn. Cô tiên xanh góp thằng Tường đi chạy lại được gượng nghiền quá. Ai có tác dụng anh, có tác dụng chị hiểu truyện này chấm dứt giật mình. Còn ai làm em thì cũng muôn phần được xả nỗi tức tối: “Rõ là không tồn tại đứa anh, đứa chị nào biết tốt với em mình.”

Con nít đam mê nhau đáng yêu thế mà fan lớn cứ ưa thích cấm. Nhưng, biết đâu, nếu không cấm thì lại không còn cả những điều dễ thương?

“Con Mận đón lấy cuốn tập, giọng cảm động:

-Sao dạo này bạn xuất sắc với mình thế?

Tôi cười cợt hì hì:

-Tao giỏi với mày thọ rồi, tại mày ng… ng…

Tôi tính nói: “Tại mày ngu nên mày băn khoăn đó thôi.”, nhưng mang đến phút chót tôi tốp lại kịp. Nhưng bé Mận đâu có ngu như tôi vẫn mắng nó. Nó nhìn tôi cười méo xẹo:

-Tại mình ngu nên không nhận ra hở?”

Trời ơi! Đọc loại truyện này xong bị yêu thương mấy các bạn hiền hiền, ngơ ngơ tốt bị lũ to đầu đe quá chừng. Yêu mến thằng Tường vượt chừng! muốn đánh mang lại thằng anh vài ba trận! Mấy chiếc thằng anh hùng rơm, nói những mà không chịu đụng nửa chút móng tay.

3. Review sách “Tôi thấy hoa xoàn trên cỏ xanh” của người tiêu dùng Ngoclinhdnl

Đọc truyện thấy siêu hài hước, mình đọc mà cứ nằm cười cợt khúc khích với số đông câu văn ví von rất bi lụy cười của tác giả. Coi phim rồi bắt đầu đọc buộc phải mình rất có thể tưởng tượng ví dụ mặt mũi nhân vật dụng hơn. Phim đúng là miêu tả rất thiệt cuốn truyện.

Mình nhận thấy là người giỏi chưa chắn chắn đã được hạnh phúc, kẻ khôn lại có thể được hưởng hơn.Người khổ chưa kiên cố đã thấy mình khổ, người niềm hạnh phúc chưa kiên cố đã thấy mình hạnh phúc. Thằng Tường luôn vui vẻ giúp vấn đề nhà nắm anh vày anh nó bận học bài và nó trường đoản cú thấy nó học tập không giỏi. Gắng mà nó vẫn vui vẻ, vô bốn không 1 lời than thở.

Đấy là bạn khổ chưa chắc đang không hạnh phúc. Thằng anh được chăm sóc để học tập hơn, mà tự thấy ân hận đôi lúc; thấy sướng nhưng mà không thực sự sướng. Đấy là người sướng chưa có thể đã thấy hạnh phúc.

Thế nên bài học rút ra là số đông thứ thăng hoa vui khổ đau phần đa là tuỳ từng góc độ, từng trải của mỗi cá nhân mà thôi. Nếu như muốn bạn dạng thân vui, thì hãy lạc quan, yêu thương đời, nhìn đời với nhỏ mắt tịch cực hơn.

Đọc truyên này làm cho mình lưu giữ lại câu quote trước đây mình cực kỳ thích:

“Nếu chúng ta yêu cuộc đời thì cuộc đời sẽ yêu thương lại các bạn – If you love life, life will love you back”

4. Reviews sách “Tôi thấy hoa tiến thưởng trên cỏ xanh” của doanh nghiệp Quang

Ông chỉ giơ mũi tìm lên gại gại địa điểm bắp chân, chắc tất cả con côn trùng nào kia chích ông…

Đến tận dòng sau cùng của cuốn truyện, đáng yêu và dễ thương vẫn ko “buông tha” bạn đọc.

Truyện có rất nhiều chi tiết, nhân vật để phân tích, để nêu cảm xúc nhưng tuyệt hảo với bản thân nhất vẫn chính là tình cảm, sự can hệ được bác bỏ Ánh xây dựng xuất sắc giữa hai đồng đội Thiều – Tường trong truyện.

Thiều – nhân đồ vật chính, một cậu nhãi tuổi new lớn vẫn hào hứng phăm phăm cách qua quả đât của người lớn nhưng mà rồi đột nhiên ngoái lại và tiếc nuối thừa khứ của một thằng rạng rỡ vô tứ vô lo. Thiều như là 1 trong tấm màng lọc, lọc trắng đen ra, lọc trái phải ra cơ mà lại không biết làm cái gi tiếp theo với phần nhiều thứ đã lọc đó. Và bác bỏ Ánh đã quan sát và kể lại một khung cảnh tuổi thơ xóm quê qua lăng kính của một bạn “muốn mập nhưng vẫn ao ước nhỏ” với tên Thiều.

Thiều phức tạp, mà lại Tường thì không. Tường em Thiều, khác hẳn ông anh bị giằng xé giữa những mâu thuẫn nội tâm, Tường thuần khiết, như một tờ kính trong chứ không hẳn một màng lọc. Em thương yêu vô điều kiện, dặc biệt với ông anh luôn là người tạo ra rắc rối đến thằng em. Chịu đựng gậy của ba cũng là em, gánh lên sống lưng sự tị tức của thằng anh cũng chính là em tuy nhiên vẫn mỉm mỉm cười tha lắp thêm cho hồ hết cơn giận, mọi sai lạc của fan anh. Tường biết đâu là chính chúng ta khi chưa cách qua nhãi nhép giới tín đồ lớn-trẻ con, không phải bước qua màng lọc trắng đen, trái đề nghị ấy.

Xuyên trong cả câu truyện, thằng anh toàn tạo truyện rồi thằng em hứng hết để rồi Thiều vẫn luôn luôn mang một chổ chính giữa trang day dứt với Tường, như chiếc cảm xúc họ vẫn luôn luôn day ngừng với chúng-ta-hồi-đó, rồi thở dài dòng thượt “Cho tôi xin một vé về tuổi thơ”. Rồi ta gấp vã nhận biết rằng vẫn chưa trễ, cấp vã lục lọi lại hầu hết kỉ niệm đẹp của tuổi thơ, chăm lo nó bằng cách viết, nói không nhằm nó bị lãng quên, như bí quyết Thiều hối hận với nhủ lòng luôn chăm lo em sau đa số gì mình đã gây ra.

Best quote:

Con người ta khóc cũng giống như trời mưa. Chỉ lúc nào hết nước thì trời new thôi mưa và họ mới thôi khóc.

5. đánh giá sách “Tôi thấy hoa rubi trên cỏ xanh” của người sử dụng Hanh Mai

Phải mang đến chục năm rồi new lại đọc truyện của chú Ánh, nhưng cuốn này cũng chính là cuốn độc nhất của chú nhưng mình phát âm tới gọi lui tới vài lần, coi xem chú bao gồm ý gì khi đưa các tình tiết, nhân đồ đó vào đó chỗ kia. Thuở đầu mình cũng tính than vãn nhiều việc-vật-người không được khai thác triệt để, không có ý nghĩa hình tượng văn chương này nọ, tuy nhiên rồi từ bỏ mắng mình ko đâu cân nhắc phức tạp quá. Truyện y như là thu nhặt đôi ba ngày thông thường trong cuộc sống của Thiều để đề cập lại, hầu như hành động trẻ em gắn với cảm giác suy tư non nớt, ngây đần của Thiều ngay lúc đó thôi, chứ đâu yêu cầu rối rắm thắt nút mở nút gì đâu. Chị Vinh, nhỏ Xin không được khai thác nhiều, dễ dàng là chính vì không xuất hiện trong mấy ngày kia của Thiều buộc phải không được (Thiều) đề cập lại thôi chứ chắc chắn rằng chị Vinh, bé Xin vẫn đang làm cho việc của mình ở nơi nào đó thôi. Chúng ta cũng chớ mắc công thù ghét Thiều làm chi, trẻ em ai cơ mà chẳng cần sai lạc để khủng (nhưng cho dù sao thì mình cũng không hiểu biết nhiều lắm vì sao chú Ánh mang đến Thiều nỡ tấn công em cho nằm liệt rồi mang đến một nàng tiểu thư không đâu bất thình lình giáng thế).

Văn chú Ánh xưa giờ vẫn bạo gan về miêu tả, chân thật đến độ mộc mạc, đối chọi giản, thấy thiệt quá thường xuyên quá mà đôi khi lại tưởng mơ màng, lỗi hư thực thực. Cảm hứng như đâu đó vẫn có một làng quê nhỏ tuổi bình yên, hàng xóm thân nằm trong với nhẵn giềng, tuổi thơ êm đềm rong ruổi với phần đa đá gà, bắt ve sầu ve, đánh trận mang đạn bời lời bôm bốp và mang đến chuồn chuồn cắm rốn nhằm tập bơi, mà không biến thành làm phiền vị những âm mưu chính trị rồi cả ghê tế, chiến tranh man rợ trên số đông mặt trận, phần thưởng này phần quà nọ phù phiếm bên cạnh kia. Tuổi thơ chỉ cần phải có em và có bạn, tất cả lấm lem và có mưa rào, từng bước chầm chậm rãi trưởng thành, vậy thôi ha

6. Nhận xét sách “Tôi thấy hoa rubi trên cỏ xanh” của doanh nghiệp Thanh Bình

Ba năm ngoái mình đã cài đặt cuốn sách này giữa thời điểm tập phim chuyển thể của chính nó đang tấp nập trên những phương một thể truyền thông, mang lại nỗi “tôi thấy hoa rubi trên cỏ xanh” đã trở thành một biểu ngữ của thanh niên trên khắp những trang mạng làng hội. Mình mua nó đa số là để thỏa mãn tính tò mò và hiếu kỳ chứ khi đó mình chưa ngưỡng mộ bác Ánh.

Ba năm sau, một trong những ngày hè tháng 8, một lần nữa mình cố kỉnh cuốn sách trong tay, phát hiện ra ký kết ức về cuốn sách hoàn toàn trôi đi tự khi nào. Toàn bộ trở nên mới mẻ và lạ mắt như thể tôi chỉ vừa sở hữu cuốn sách này tự hôm qua. Bất giác từ hỏi mình, 3 thời gian trước đã nghĩ về gì khi khép lại trang cuối cùng?

TÔI THẤY HOA VÀNG TRÊN CỎ XANH gửi mình quay trở về với mọi mảng ký kết ức tuổi thơ một thời. Bản thân như thấy lại hình ảnh của phiên bản thân với đông đảo trưa hè bắt ve cùng đứa em, những chiều tối tụ tập làm cho kèn lá dứa, hầu như đêm lâu năm nằm ngoài hiên nghe bà, nghe chị em kể chuyện ma, trò khù khờ để chuồn chuồn gặm rốn mà lại học tập bơi cũng không thành, số đông buổi lang thang bứt cỏ gà nghịch chọi, gần như hôm mưa rào cánh mọt tả tơi… cùng cả mọi lá thư tình che dưới gối của dì út.

Ôi, dòng tuổi thơ cứ trôi tuột đi như đồng đội tháng bảy, chẳng thèm ngoảnh lại nhìn mình mang một lần. Hồi bé mình đã từng khao khát khủng lên nhằm rồi phần đa lúc như thế này lại thèm được trở về lúc còn bé bỏng, nằm trong đùi mẹ giữa tối hè nghe gió thổi qua những tặng kèm tre…

TÔI THẤY HOA VÀNG TRÊN CỎ XANH tự khắc họa tuổi thơ lắm kỷ niệm và lắng đọng và cũng đầy cay đắng của nhị anh em: Thiều và Tường. Trái ngược vơi bạn anh nhãi con mãnh, lém lỉnh, lạnh nảy, Tường là 1 cậu bé bỏng hiền lành, tốt bụng, bao dung, vụ tha… Tường tồn tại như một thiên sứ xinh tươi và nhân hậu. Thế cho nên mình đang khóc, ba năm trước cũng khóc, ba năm tiếp theo cũng khóc, lúc em lên tiếng tha thứ cho kẻ đã gây đến em khổ sở và bất công. Trái thật, xây đắp lên mẫu một cậu nhỏ bé thiên sứ không khó, mà lại lấy được nước mắt của bạn đọc lại là chuyện khác.

Nếu câu chuyện này không được kể bởi ngôi kể trước tiên của người anh, thì chắc rằng người ta sẽ căm ghét thằng Thiều khôn cùng tận, vị thói ích kỷ của một kẻ chỉ biết nhận nhưng không búet đến đi. Nhưng mà hỡi ôi, tuổi thơ ai chẳng bao hàm lần phạm không nên lầm. Và đôi lúc nhờ những sai lạc ấy bọn họ mới trưởng thành, giũ quăng quật lại đa số thói trẻ con mà to lên.

Xem thêm: Nhạc Nền Chương Trình Trò Chơi Âm Nhạc, Trò Chơi Âm Nhạc

Chẳng biết có liên tưởng nào khác đến loài hoa bí hiểm của bác Ánh ko chứ “tôi thấy hoa kim cương trên cỏ xanh” đã trở thành câu cửa miệng của bản thân mình khi bắt gặp loài hoa dại giống như hoa cúc hay mọc ven bờ sông ở quê mình. Loài hoa một thời đã trở thành nàng thơ của mình, hái một cụ trong tay, mình chăm sóc gọi nó là hoa cúc…

III. Trích dẫn sách “Tôi thấy hoa quà trên cỏ xanh”

*

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Chương 81: Tôi thấy hoa xoàn trên cỏ xanh

Khi thiên sứ đã đưa tin vui cho đông đảo đứa trẻ sống trong một ngôi làng nghèo khó và bé dại bé như xóm tôi tức là câu chuyện của tôi không thể lý bởi gì nhằm nấn ná nghỉ ngơi lại với độc giả nữa.

Tôi cũng nói luôn luôn là năng lực chú Đàn và chị Vinh quay về làng là rất cao, tôi cũng đang thấp thỏm mong đợi ngày gặp lại hai fan mà tôi đặc biệt yêu quí đó. Thằng Tường có lẽ mong chờ điều đó còn hơn cả tôi, cơ mà nếu tính thêm thầy Nhãn cùng bà nội tôi nữa thì thằng Tường tụt xuống hàng sản phẩm công nghệ ba.

Còn thằng Sơn cùng con nhỏ xíu Na thì tôi chịu, ko thể biết được hậu vận của tụi nó. Rất có thể ông ba Huấn cùng ông tư Cang biến chuyển sui gia cùng với nhau. Cũng hoàn toàn có thể ông tía Huấn không chịu vị chê công ty ông tư Cang nghèo rớt mồng tơi dù chuyến buôn quế vừa rồi ông tứ Cang cũng thu tiền lãi được kha khá. Nhưng lại biết đâu chủ yếu ông tư Cang mới là tín đồ kịch liệt bội phản đối bởi vì chê thằng tô là đồ gia dụng mất dạy.

Con Mận thì chắc chắn là là tra cứu lại được bố nó. Với kết cuộc đẹp nhất là ba nó, người mẹ nó cùng nó kéo nhau quay lại làng lúc phát hiện bố nó thực ra không thể bị căn bệnh phong như thiên hạ đồn đoán. Ông bị một thứ bệnh da liễu vớ vẩn làm sao đó, tệ lắm là bệnh dịch vảy nến – một thứ bệnh khó trị nhưng không khiến người ta xa lánh.

Con Mận về thì hoàn toàn có thể cuộc sống của mình sẽ khác, chắc chắn là là xới trộn, nhưng mà vui hơn xuất xắc buồn hơn nữa thì tôi lừng khừng được. “Tình yêu” mà! tuy thế tôi sẵn sàng tin là vui hơn. Bạn cũng biết rồi đó, lúc nào cũng nhìn sau này bằng ánh nhìn u ám thì làm sao sống nổi!

Nếu bao gồm chút nào đấy làm tôi băn khoăn lo lắng vẩn vơ thì kia là thể hiện thái độ của con Xin. Nhỏ Xin cơ hội tôi giữ hộ thư tình mang đến nó thì nó chơi tệ đem nộp cho thầy giáo, tuy nhiên khi nó bự thêm vài tháng tuổi thì nó biết ghen tuông với con Mận, ko thèm lấy vỏ quế tôi tặng, nghĩa là nó cứng cáp hơn.

Ngoài phần đông chuyện đó ra thì tôi cũng mong muốn ba tôi tìm được việc có tác dụng ngon lành nghỉ ngơi thành phố, mong muốn thằng Dưa bé ông Năm Ve sau khi ăn thêm vài nhỏ cóc nữa sẽ to phổng lên tựa như các đứa cùng lứa khác để khỏi bị lũ tôi cốc đầu đá đít, dù tôi cũng khá khoai khoái cái trò cốc đầu đá đít nó.

Ủa, tôi tâm sự những vấn đề này như vậy là mau chóng quá, vì thực ra câu chuyện tôi kể vẫn tồn tại dang dở. Lúc nãy tôi đang nói về chỗ thằng Dưa la lên rằng con Nhi sẽ tỉnh lại. Khi nó la lên như vậy thì coi như nó để dấu chấm hết cho giờ chiều hôm đó. Cùng cũng gần như đặt dấu ngã ngũ cho cuốn truyện này luôn.

Bởi do sau đó bọn trẻ bu quanh bé Nhi lục tục tản dần. Bọn chúng kéo nhau đi về phía rặng dương liễu mọc giáp đường lộ, vừa bá vai nhau vừa buôn dưa lê không ngớt. Chiếc nón trái dưa của thằng Dưa lồi lõm trong mớ đầu cổ y hệt như một quả dưa thật đã trôi chậm chạp trong nắng và nóng chiều.

Ở phía ngược lại, ông Tám Tàng mặc vai nhỏ Nhi lờ lững đi về phía đồi Cỏ Úa. Hiện nay thì trông hai phụ thân con lại khôn xiết giống một đức vua đang long trọng dìu một công chúa về lâu đài.

Con Nhi cứ đi hai, cha bước lại ngoảnh cổ chú ý lại phía sau. Tôi thấy rõ các cái ngoái đầu bịn rịn của nó tuy nhiên dù vắt thì tôi cũng cần quàng cổ thằng Tường, nói:

– Về thôi, mày!

Thằng Tường không tồn tại lý vị gì nhằm không nghe lời tôi. Nhưng tương tự như con Nhi, cứ đi vài bước này lại ngoái đầu chú ý về phía đồi Cỏ Úa, nơi nàng công chúa của nó dường như như đang đi chiếu thẳng qua buổi chiều nhằm chốc nữa đây mất hút vị trí kia ngọn đồi.

Bây giờ tôi nghĩ về “phò mã” Tường đã không còn nợ nần gì “công chúa” Nhi nữa. Nếu như sự xuất hiện bất thần của “công chúa” bên hành lang cửa số giúp “phò mã” quên hẳn tấm sườn lưng đau, tiếp nối chạy như ngựa chiến hoặc nói một biện pháp dè dặt là gần bằng ngựa, thì sự ra tay nghĩa hiệp của “phò mã” cũng vô tình giúp “công chúa” ra khỏi chứng bệnh tinh thần đeo đẳng suốt tía năm nay.

Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ đến sức khỏe kỳ diệu của tình yêu, nếu hoàn toàn có thể gọi tên máy tình cảm quái dị vừa mới nhú giữa thằng Tường và con Nhi là tình cảm (có khi nào công chúa tuyển phò mã không vị tình yêu ko nhỉ?), thì tiếng bé Nhi bất ngờ đột ngột vọng tới:

– Anh Tường! Gượm đã!

Tôi và Tường sững lại, như bị giờ kêu thảng thốt của bé Nhi neo chặt xuống cỏ.

Khi shop chúng tôi quay lại, con Nhi sẽ chạy cho tới gần tới mức tôi nhìn thấy được rõ những tua tóc dính bết trên đụn má đỏ lơ đỏ lưỡng của nó.

Cứ tưởng bé Nhi sẽ va vào thằng Tường hôm nay đang thộn khía cạnh ngẩn ngơ thì nó đang chấm mũi hài xanh trên kho bãi cỏ, đúng kiểu một cô công chúa nhí nhảnh.

Tôi chú ý xuống, thấy nhỏ Nhi kịp tạm dừng trước phương diện Tường giải pháp đúng một bước chân. Đôi chân của chính nó ghim vào cỏ như nhị ngọn lao, rung lập cập vì hãm thừa gắt. Cỏ dưới chân nó xanh biêng biếc nhưng góc nhìn tôi vẫn bắt gặp những cánh hoa vàng lắt nhắt đang kín đáo đáo nở trong nách lá và điều ấy cho tôi cảm xúc rằng mùa hè khắc nghiệt sắp đến sửa trôi qua.

Cứ đứng như thế, con Nhi giương đôi mắt đen láy ra quan sát Tường. Nó không nói gì nhưng ánh mắt của nó thật nóng áp. Thời gian chưa ra khỏi cơn mê dài, nhỏ Nhi từng lẻn mang lại bên cửa sổ nhà tôi chú ý vào bên trong và bắt gặp thằng Tường đang nằm bất động đậy trên nệm bệnh, thời điểm đó dĩ nhiên nó cũng giành riêng cho thằng Tường ánh nhìn như vậy.

Suốt một dịp lâu, con Nhi đứng quan sát thằng Tường, thằng Tường đứng nhìn nhỏ Nhi. Hai đứa im re ngó nhau, mang nắng rớt trên đầu bên trên vai trên tay, như thể nếu không ngó nhau thì chúng chẳng còn bài toán gì để gia công trên cõi đời này nữa.

“Đức vua” Tám Tàng đứng cách đó một quãng, phòng kiếm quan sát về phía “công chúa” cùng “phò mã”, chẳng biết đang nghĩ gì.

Tôi đứng mặt cạnh, góc nhìn đi qua chuyển động giữa thằng Tường và con Nhi, ban đầu thấy xuất xắc hay, sau thấy tụi nó đứng lặng lâu quá, tôi suốt ruột tính có được một chân đá vào chân thằng Tường.

Nhưng tôi chưa kịp nhúc nhích, Tường đùng một phát mỉm cười.

Ngay thời gian đó bé Nhi cũng nhoẻn miệng cười cợt theo, và nói:

– Em cảm ơn anh nhiều lắm!

Con Nhi thời điểm nói câu kia thì nó không hề giống công chúa nữa, tuy nhiên nó vẫn vẫn khoác thiết bị công chúa trên người.

Thằng Tường mấp vật dụng môi lúc nghe tới con Nhi nói vậy, nhưng sau cuối nó chẳng nói gì. Tôi đoán nó định nói “Anh cũng cảm ơn em các lắm” nhưng cho phút chót có lẽ rằng nó cảm thấy nó vậy hệt như bắt chước bé Nhi yêu cầu nó đưa ra quyết định làm thinh.

Nó làm thinh tuy nhiên nó thò tay núm tay con Nhi.

Thằng vô tứ gớm! Nó dám thế tay bé Nhi trước mặt ba con Nhi. Tôi băn khoăn lo lắng nghĩ bụng cùng ngước đôi mắt về phía ông Tám Tàng. Nhưng mà “đức vua” hung ác lúc nãy hiện giờ nom hiền hậu khô.

Thấy thằng Tường vậy tay con gái mình, ông khẽ lag mình một cái, với huơ kiếm lên. Nhưng lại ông ko nói “Tụi kia kiêng xa đàn bà ta ra! nếu không, ta cho 1 kiếm bay đầu bây giờ!” như thời gian ông lao xuống từ trên đồi.

Ông chỉ giơ mũi kiếm lên gại gại khu vực bắp chân, chắc tất cả con côn trùng nhỏ nào kia vừa chích ông…

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE
nội dung trên trên đây được sưu tầm từ rất nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để ra mắt sách đến các bạn bè!

Những Cuốn Sách tốt trân trọng giới thiệu!